Thứ Hai, 10 tháng 10, 2011

Yêu như một thói quen

Chồng nhăn nhó đùa: “Vắng nhau, em ôm gối có khi cũng giống anh nhưng chẳng có cái gối nào ôm được anh cả, thói quen ôm chồng của em ích kỷ thật đấy”.

 

Tối nào ngủ mà không có chồng để ôm là y như rằng vợ giật mình rồi chập chờn khó ngủ lại.

Thi thoảng vợ lại được dịp ích kỷ khi đặt câu hỏi: “Anh còn yêu em không?” khiến chồng lo lắng song đôi lúc lại “trả đũa” bằng cách tỏ vẻ bàng quan: “Lại có chuyện gì rồi hả, sao hỏi lạ thế, không yêu thì anh sống bên em và các con suốt bấy lâu làm gì, yêu chứ!”

Vợ lại “tấn công”: “Yêu nhiều như thế nào?”. Chồng vẫn kiên nhẫn: “Ừ thì... yêu không bàn phím nào tả xiết, hoặc ngôn ngữ khoa học định lượng vào khoảng 300gr, còn theo ngôn ngữ chợ búa thì là 3 lạng, nghĩa là bằng với trọng lượng của quả tim ấy mà. Anh yêu bằng tim nên chắc nó cũng chỉ to bằng thế thôi, em hỏi câu nào khó hơn đi để anh trả lời nốt”. Vợ tủm tỉm: "Đủ rồi, để em sưu tầm rồi hỏi tiếp”.

Vì qua những gì chồng trả lời, vợ có thời gian mà hồi tưởng lại cái ngày chớm yêu, luôn thường trực nỗi nhớ nhung, chờ đợi, cảm xúc run run như lên mây xuống gió, cái nắm tay mà ngỡ như điện giật thót mình, yêu như điên cuồng, ngây dại. Thế mà rồi cũng dần dần trở về trạng thái bình thường, tình yêu đằm thắm, lắng đọng hơn… Biết chú ý nâng niu hạnh phúc, không còn dám sống bất cần, bốc đồng nóng nảy như trước, vì hiểu ra rằng cái gì cũng có giới hạn và phải có đi có lại.

Hôm vừa rồi nhận được câu hỏi bất ngờ từ đứa bạn: “Mày có yêu chồng không?”. Nếu nó hỏi cách đây sáu năm nghĩa là trước ngày cưới, vợ sẽ cười phá lên, vô cùng phấn khởi khi có người chạm vào niềm hạnh phúc muốn khoe của mình. “Có chứ, yêu nhiều lắm, yêu tha thiết, yêu da diết và vô cùng mãnh liệt”. Còn nếu họ hỏi cách đây năm năm, nghĩa là khi chúng mình cưới được một năm, vợ sẽ mỉm cười, nghiêng đầu nhìn họ để đánh giá câu hỏi xem có nghiêm túc không rồi thẳng thắn hỏi lại: "Không yêu thì cưới làm gì?", và đến giờ nếu nghe câu hỏi ấy vợ sẽ trầm tư hồi lâu, câu trả lời đương nhiên sẽ vẫn là yêu, nhưng tiếng yêu ấy cần nghiền ngẫm thêm một chút, bởi không gì mạnh mẽ bằng tình yêu song cũng chẳng gì mong manh bằng nó. Vợ sẽ chẳng thể còn yêu chồng nếu anh không còn yêu vợ, vì thế cần cân nhắc xem lại cả tình yêu từ phía anh nữa.

Anh thừa biết vợ yêu anh thế nào qua những việc vợ làm cho người thân, gia đình lớn của anh mà giờ vợ coi như người nhà của vợ, qua việc vợ chăm sóc cho gia đình nhỏ, những  bữa ăn vợ nấu... Con người ta ai cũng nói yêu được vì họ biết nói, song chỉ có hành động là khác nhau thôi. Những lời nói giờ ít quan trọng đi rồi.

Thế nên vợ cũng cần thời gian để nhớ lại những khoảnh khắc, những cử chỉ anh thể hiện tình yêu với vợ con. Vợ biết chồng yêu vợ nhường nào khi luôn dành thời gian nhất định cho vợ, có thể cho con ăn, chơi với con để dành thời gian cho vợ đọc sách, làm gì tùy thích mỗi tối. Luôn cố gắng để công việc được suôn sẻ, còn về đúng giờ với hai mẹ con. Từ chối những buổi nhậu không cần thiết để về ăn tối với gia đình.

Chồng yêu vợ đủ để trả lời hoàn hảo cho câu hỏi bất chợt, ví dụ: "Anh biết hôm nay là ngày gì không?". Như thế có được gọi là yêu không? Với vợ, vậy là mỹ mãn rồi, khi tình yêu của hai vợ chồng đã như một thói quen cần có nhau!

TSL

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...
Twitter Delicious Facebook Digg Stumbleupon Favorites More

 
Powered by Blogger